Sang mùa Thu trời bên xứ lạnh, lá cây của những cây có nhiều nhựa vàng úa rơi rụng dần khỏi thân cành. Các nhánh cành cây ngày càng thưa dần lá. Và sau cùng chỉ còn trơ trọi lại những cành cây khô cứng đen thẫm sống tiệm sinh trải qua mùa Ðông gía lạnh.

Trên một cành cây cổ thụ Kastania chỉ còn trơ trọi hai lá cũng ngả sang mầu vàng úa bám dính lại. Gió lạnh mùa Thu thổi đến mang khí lạnh và làm lung lay đường gân của chúng bám gắn vào cành cây. Hai tầu lá cảm thấy cô đơn lo sợ, vì không biết số phận mình sẽ ra sao. Chúng ở cạnh nhau, nên cùng thỏ thẻ tâm sự với nhau.

1. Lá 1.: Này Bồ, Bồ có thấy lạnh không?

Lá 2.: Sao lại không! Không những cảm thấy lạnh mà còn có cảm giác khác nữa?

2. Lá 1.: Cảm giác gì nữa vậy, nguyên lạnh chưa đủ cho Bồ sao?

Lá 2: Nào tớ có chối điều đó đâu. Nhưng tớ còn cảm thấy sợ sợ nữa!

3. Lá 1.: Sao lại sợ sợ?

Lá 2.: Bộ Bồ không nhìn thấy chung quanh mình xảy ra cái gì sao?

4. Lá 1.: Tớ thấy chỉ còn hai chúng mình còn bám trên cành cây này thôi. Mà những bạn lá khác đi đâu hết cả rồi?

Lá 2.: Như thế không đủ để sợ sao? Bồ có biết không, những bạn lá khác đã rụng rơi hết cả rồi. Họ đã lìa khỏi cành, khỏi thân cây, rụng xuống dưới đất hay bị cuốn bay đi ra tận ngoài bờ hồ xa đàng kia. Họ bị mục nát lẫn trong đất cát…

5. Lá 1.: Còn hai chúng ta sẽ như thế nào?

Lá 2.: Ðó là điều làm tôi sợ sợ! Chúng ta là Lá cây. Nên không chắc rồi cũng giống như những Bạn Lá khác thôi. Bồ và tớ, cả hai chúng ta, đang vàng úa không còn mầu xanh nữa rồi. Và cơn gió lạnh mùa Thu đang thổi tạt đưa đẩy chúng ta lơ lửng còn bám cheo leo trên cành cây thôi. Nghĩ thế, tôi sợ sợ…

6. Lá 1.: Nghe Bồ nói, tôi cũng có cảm giác sợ sợ theo... Giờ chúng mình phải làm gì mới được ?

Lá 2. : Sợ thì ai chả có. Nhưng làm gì để chống lại, là điều khó đấy. Mà có khi không làm được nữa! Không ai là loài Lá cây như chúng ta biết khi nào mình sẽ rơi rụng khỏi cành cây. Vào ngày nắng đẹp giữa mùa Hè, cành lá cây đang xanh tốt đầy sức sống. Nhưng một cơn giông bão thổi tạt ngang qua cuốn đi những lá còn đang xanh tươi khỏi cành thân cây. Hay một đám mây đen tụ trên nền trời, thình lình đổ ào ạt những giọt nước mưa nặng hạt xuống. Thế là một ít cành lá của một phần thân cây bị bẻ cong uốn gẫy lìa khỏi thân. Lìa khỏi thân cành cây là lìa khỏi nguồn nhựa nuôi sống. Họ đã chết!

7. Lá 1.: Như thế, cuộc sống chúng ta luôn luôn bị đe dọa?

Lá 2.: C´est la vie! Nhưng không vì thế mà phải bấn loạn lo sợ qúa đáng làm gì ! Như tớ đã nói. Không ai biết trước được điều gì sẽ xảy đến cho mình. Nên còn đang bám trên thân cây ngày nào, là biết mình còn đang sống. Ðiều này vượt qúa tầm hiểu biết suy nghĩ của chúng ta.

8. Lá 1. : Ðiều gì sẽ xảy đến cho loài Lá chúng ta như các Bạn trước đã rơi rụng tan hòa vào lòng đất ?

Lá 2. : Bồ hỏi điều đó khó qúa ! Tớ không biết nói làm sao được ! Bí là bí ! Vì đâu đã có ai nói cho chúng biết sự gì đã xảy ra cho họ, khi họ rơi rụng nằm dưới đó đâu.

9. Lá 1. : Nhưng tại sao Bồ sợ, sợ cái gì chứ?

Lá 2. : Tớ cảm thấy đường gân lá nối liền tớ với thân cành cây càng ngày càng như lỏng lẻo thêm ra ! Tớ còn đang muốn bám dính vào cây để tiếp tục sống.

10. Lá 1. : Sống xanh tốt ai chả muốn, nhưng tớ nghĩ bám ở trên cành cây cũng là đời sống mà nếu có rơi rụng xuống đất cũng có sự sống vậy chứ !

Lá 2. : Bồ nói sao vậy ?

11. Lá 1. : Theo tớ nghĩ, lá chúng ta rơi rụng xuống đất sẽ mục nát trộn lẫn hòa vào đất cát, trở nên thức ăn phân bón nuôi dưỡng chính thân cây của mình và cho cả những cây khác đang còn sống nữa. Có thức ăn nuôi dưỡng cây mới sống tiếp tục được và mới nẩy mầm nụ cho lá mới cùng hoa trái. Như thế, không là sự sống sao ?

Lá 2. : Bạn suy nghĩ nói hay qúa. Tớ phục Bạn lắm !Trí khôn của tớ đến đó là đụng trần nhà, không còn có thể đi xa hơn được nữa như Bạn đâu!

Nhưng Tớ càng ngày càng thấy lạnh và cảm gíac cô đơn đang ùa vào lòng tớ, mỗi khi nghĩ đến lúc phải rụng rời khỏi thân cây... Xin cứu tôi với !

12. Lá 1.: Sau khi Bạn Lá 2. rơi rụng khỏi cành, chỉ còn một mình bạn lá 1. còn bám dính vào cành cây khô cứng đen thẫm. Bỗng bạn ta ngó xa hơn chỗ mình độ chừng một gang tay của em bé hai tuổi, thấy một điểm chút xíu mầu xanh nhú chòi lên khỏi nốt đầu mặt cành cây. Tò mò Bạn ta quan sát kỹ hơn và nhận ra đúng là một mầm chồi non, nhưng lúc này chưa bung chui ra khỏi vỏ bao bọc cung quanh. Mầm lộc non đó còn đang được che kín cho khỏi bị nước mưa cùng gío gía rét tạt vào làm héo chín…

Cảm thấy cô đơn một mình còn bám trên cành cây. Bạn lá vọng sang bạn mầm chồi non còn trong vỏ nói bâng quơ : Này Bồ, bồ có nhìn, có nghe thấy tiếng tôi không ?

Mầm non : Giật mình, Mầm non nhỏ nhẹ vọng ra: Em không nhìn thấy Bạn được. Bạn là ai và đang ở đâu vậy ? Nhưng em nghe thấy tiếng Bạn. Nhờ tiếng Bạn đánh thức mà em bỗng tỉnh dậy đây. Cám ơn Bạn nhiều! Xin Bạn hiểu cho em còn đang trong vỏ bao che kín, nên nói khó khăn lắm !

13. Lá 1.: Không sao đâu ! Bạn chào đời được bao lâu rồi mà sao bạn có vẻ mạnh khoẻ cứng cáp qúa vậy ?

Mầm non : Mới chui lên tới đây mới được có gần một tuần. Ðến đây em bị khựng lại chờ khi nào có ánh nắng ấm mặt trời chiếu tỏa mới được đẩy cho chui hẳn ra ngoài. Thân cây bảo em, bây giờ ngoài đó lạnh lắm gió nhiều. Chui ra là bị chết cóng cứng lạnh cho mà coi !

14. Lá 1. : Ðúng đấy Bạn. Tôi vui mừng có Bạn là người đến kế tiếp chúng tôi. Các bạn lá của tôi đã vàng úa rụng xuống đất hết cả rồi. Chỉ một mình tôi lúc này còn dính bám vào cành cây vất vưởng thôi. Có lẽ nay mai tôi cũng sẽ rơi rụng khỏi nơi đây. Bạn có phải là một mầm lọc non không?

Mầm non : Thế hả ! Ðiều đó em không biết. Nhưng tại sao lại vậy?

15. Lá 1. : Tôi cũng không biết nữa. Nhưng ngó sang bạn tôi thấy Bạn mới nhú chui có một chút xíu đầu lá của bạn, mà tôi đã thấy đẹp qúa đi thôi. Chúc mừng Bạn. Bạn chưa giới thiệu bạn là ai?

Mầm non : Bạn có lý, xin lỗi. Em mải mê nói chuyện cùng cuống quít bấn lên, nên quên mất những lời chào hỏi lễ phép với người anh chị cả của mình!

Như cây cho biết : em sẽ chui ra ngoài, như đã nói lúc có mặt trời nắng ấm chiếu tỏa, phát triển thành lá mới xanh tươi tốt, thành nụ hoa kết trái tươi đẹp. Mang sức sống niềm vui cùng hy vọng đến cho ngày mai.

16. Lá 1. : Cám ơn bạn lộc mầm non. Như thế thì vui qúa. Cây chúng ta sẽ không chết, nhưng còn sống tiếp tục, dù những lá cây đã rơi rụng và thân cây xem ra có vẻ như chết khô cứng giữa trời mùa Ðông giá rét. Nhưng thực ra những rễ cây vẫn hằng thẩm hút luân chuyển thức ăn phân bón từ dưới lòng đất nuôi cây tiếp tục sống, trổ sinh mầm lộc non cho thế hệ cành lá mới.

Ðúng như người ta đã có lần nói: Thấy mà xem chẳng thấy !

Mầm non : Cám ơn Lá, bậc anh chị đã mang thức ăn cho chúng em, khi các anh chị rơi rụng tan hòa xuống đất biến thành phân bón! Chúng ta cần nhau và mang đến cho nhau niềm hy vọng !

 Sự sống lại của Chúa Giêsu là trung tâm niềm tin. Tin vào Ngài là tin và hy vọng vào sự sống. Như Ngài an ủi nhắn nhủ ta: Thầy sống và anh em cũng sẽ được sống ! (Ga 14,19).

Lm. Daminh Nguyễn ngọc Long

Trẻ con phải học người lớn để vào đời. Còn Chúa dạy : người lớn phải học trẻ con để vào Nước Trời. ( Mc 10,15)

JSN Boot template designed by JoomlaShine.com

Today 61

Yesterday 493

Week 1589

Month 2126

All 459425

Currently are 35 guests and no members online

Kubik-Rubik Joomla! Extensions